Ngày đôi ta lìa xa cũng là lúc em nhận ra điều quý giá khi mình còn có nhau… nhưng chúng ta đã không có duyên nợ nên đành ngậm ngùi xa nhau mãi mãi.
Nhủ với lòng mình, hứa với mẹ và vợ của anh là em sẽ không liên lạc và nhớ về anh nữa… nhưng xin lỗi em không thể…
Có ai biết khi đã yêu một ai đó sâu sắc thì làm sao ta có thể quên họ một cách dễ dàng như vậy? Còn chúng mình là phải xa nhau trong sự gượng ép và đe dọa từ gia đình anh.
Anh ơi! Anh có biết hằng đêm em mơ thấy anh bên cạnh, được nghe anh nói cười bên tai thật dịu nhẹ… nhưng tỉnh dậy, bên em chỉ là nước mắt.
Đúng, em đã hứa với mẹ và vợ anh là em sẽ không nhớ và liên lạc với anh nữa… nhưng thật ra, em đang lừa dối họ. Ngày qua ngày, từng giây, từng phút, từng giờ em vẫn nhớ đến anh. Có đôi lúc nhớ anh mà em đã bật khóc như một đứa trẻ mất mẹ, em khóc một cách uất nghẹn, khóc như chưa từng được khóc…
Và có đôi lúc vì quá nhớ anh nên em đã dùng một số điện thoại lạ để gọi cho anh. Anh có biết lúc đó tim em đập rất mạnh và người em run lên như thế nào không?! Em sợ người bắt máy không phải là anh mà là vợ anh… em sợ lắm chứ vì em làm gì có quyền thanh minh khi gọi điện cho chồng người khác? Nhưng vì quá nhớ anh và chỉ muốn nghe giọng nói của anh nên em dã chấp nhận làm liều… và may thay, người bắt máy là anh. Khi vừa nghe được giọng nói của anh là em vội cúp máy như một kẻ vừa trộm cắp của ai một thứ gì đó…
Đúng vậy, em là kẻ trộm, em đã đánh cắp trái tim anh từ tay người khác, đánh cắp người chồng của một người đàn bà và người cha của một đứa trẻ.
Nhưng anh ơi, trong chuyện này em đâu phải là người có lỗi? Chẳng nhẽ yêu anh cũng là tội lỗi sao ? Anh có biết giờ trái tim của em như vỡ vụn từng mảnh nhỏ không? Vậy mà em vẫn không hề điện thoại để oán trách anh một lần vì em không muốn anh phải suy nghĩ và buồn phiền nhiều vì em.
Lúc đầu quen nhau, em đã hỏi anh rất kỹ rằng, anh đã có vợ chưa? Anh đã thề thốt là chưa, thề là chỉ một mình, thề là sẽ chỉ yêu mình em, thề sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp. "1505" - anh đã tự định nghĩa cho tình yêu anh dành cho em là "ngàn năm không phai"… Anh thề và hứa hẹn rất nhiều điều, để rồi anh ra đi, để lại trong tim em một vết thương không thể nào lành nguyên.
Cuộc sống của em bỗng trở nên hạnh phúc khi anh xuất hiện nhưng nó cũng đã trở nên u ám khi anh ra đi. Anh ra đi mà không một câu từ biệt, cũng không một lời thanh minh. Giá như anh nói với em một điều: "Anh không hề yêu em, anh chỉ đùa vui với em trong những ngày tháng đó" thì em sẽ hiểu và quên anh như chưa hề quen biết anh. Nhưng anh đã không có câu trả lời thì làm sao em có thể chấp nhận quên được anh?
Cuộc sống của em cũng trở nên u ám kể từ ngày anh ra đi (Ảnh minh họa)
Ừ! Dù cho anh có thanh minh hay buông lơi tất cả thì em vẫn không thể nào quên anh một cách dễ dàng đâu. Em chỉ đang tự dằn vặt và làm đau mình mà thôi anh ạ!
Hằng ngày em luôn muốn dừng lại để suy nghĩ, để điều khiển tâm trí em đừng nhớ về anh nữa... nhưng điều đó thật khó anh ạ! Anh ngự trị mãi trong tiềm thức, trong tâm trí và trong bộ não của em… đi đâu và làm gì em cũng nhìn thấy anh, một người không thuộc về em, một hình bóng đã rời xa em. Ngồi đây viết về anh, em cũng thấy anh, anh hiện diện trên màn hình vi tính, hiện diện trên bàn phím và trong những giọt nước mắt đang rơi lã chã của em.
Anh giờ nơi đâu, chắc anh đang cùng gia đình sum vầy hạnh phúc nhỉ? Thật nực cười quá phải không anh? Em đã mong anh được như vậy mà giờ này em còn hỏi như thế? Nhưng không hiểu sao dù biết em là kẻ đến sau, là người thứ ba… vậy mà tim em lại nhói đau khi nghỉ rằng anh đang đùa vui bên người vợ, bên đứa con thân yêu của anh! Em thật ích kỷ và vô duyên đúng không anh?
Dù có đau đớn và yêu anh nhiều đến đâu thì em vẫn không có quyền thanh minh cho tất cả phải không anh? Nhưng em có quyền được nhớ và yêu anh đúng không... vì thế, anh hãy để em mãi nhớ và yêu anh một cách âm thầm như vậy nhé! Em đã từng nói với anh:"Một phút ta nhìn thấy một người, một giờ để quen một người và một ngày để yêu một người. Thì tự hỏi có thể đến bao lâu ta mới có thể quên một người được chứ? Một ngày, một tuần, một tháng, một năm… nhưng có thể mãi mãi ta không thể nào quên được một người, một tình yêu,.một khoảng khắc hạnh phúc".
Em xin lỗi... hãy quên em đi anh nhé! Hãy đừng tự dằn vặt mình nữa anh yêu nhé! Và em cũng xin lỗi... em không thể nào quên và ngừng yêu anh được. Em sẽ cầu chúc cho anh mãi được hạnh phúc, còn em thì mãi yêu một bóng hình không thộc về mình nhưng em sẽ mỉm cười và hạnh phúc khi nghỉ về anh, khi trái tim còn nhịp đập dành cho anh.
Xin lỗi, em yêu anh!
0 nhận xét: