Sao em vẫn mãi yêu anh

Có phải khi yêu một người trái tim sẽ trở nên mềm yếu? Có phải yêu một người là chấp nhận tất cả? Chẳng nhẽ tình yêu lại có sức mạnh kỳ lạ đến thế sao?

Sao em lại yêu anh? Sao giữa thế giới rộng lớn này có biết bao con người nhưng em lại yêu anh? Yêu một người có gia đình và chẳng bao giờ có thể thuộc về em, chẳng bao giờ thực lòng với em hay làm điều gì vì em. Biết là thế đấy nhưng sao em vẫn yêu?

Em biết em sai, em biết em ích kỷ khi em yêu và muốn có anh. Nhưng em không thể quên, không thể ngừng yêu, không thể dừng lại. Rồi đây em sẽ ra sao, sẽ thế nào khi xa anh? Em sợ cái ngày khủng khiếp ấy, chắc em không thể đứng vững và sẽ gục ngã.

Có đôi lần em tự hỏi, nếu anh không phải là người nhiều tiền thì liệu em có yêu anh? Nếu như em chỉ yêu những thứ anh mua cho em chứ không phải con người anh thì sao? Anh nghĩ sao? Nếu là người như thế, em sẽ không khóc trong những đêm cô đơn và khắc khoải vì nhớ anh, em sẽ không buồn vì những điều anh nói, những việc anh làm và những người anh quen biết. Em sẽ không khóc đến sưng đỏ mắt, không thức trắng cả đêm và không mong mỏi tin nhắn của anh mỗi ngày.

Thế nghĩa là sao anh? Em không biết mình là người tồi tệ hay đáng thương nữa. Em không biết mình ngu ngốc hay mù quáng. Không biết anh ạ!

Hôm nay đọc trên facebook của một người bạn có câu: "Tôi rất sợ những người làm tôi hạnh phúc, vì tôi chợt nhận ra rằng chỉ những người đó mới có khả năng làm tôi tổn thương" đúng là như thế phải không anh?

Em chỉ muốn quên đi những nỗi buồn, quên đi những đau khổ và nước mắt.. (Ảnh minh họa)

Chúng ta có một điểm chung là rất thích đọc Bạn trẻ cuộc sống, muốn được nghe và chia sẻ những tâm sự của mọi người dù không biết họ là ai nhưng qua tâm sự của họ, dường như mọi người xích lại gần nhau hơn, cảm thông và chia sẻ với nhau nhiều hơn. Cũng chính vì thế mà anh đã cảm động khi đọc bài viết của em, anh còn đọc nhiều lần vì "anh thấy có lỗi khi đọc bài viết của em" và em đã rất cảm động khi nghe anh nói vậy.

Anh có biết khi viết bài viết đó tâm trạng em buồn như thế nào không? Em suy nghĩ rất nhiều vì thế mà cứ tự nhiên viết ra thôi. Anh biết không, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến em cảm thấy mệt mỏi và khó xử. Em không biết liệu em có thể bỏ qua mọi thứ hay không? Liệu em có thể chấp nhận những chuyện đã qua và quên đi không anh?

Em cũng muốn mình có thể quên đi tất cả để sống vui vẻ và yên ổn, có thể bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống đang bị xáo trộn để mọi thứ trở về nơi vốn dành cho nó... nhưng mỗi khi nghĩ đến anh, em dường như bất lực mất rồi.

Có những điều cố quên thì lại nhớ, những điều cố nhớ lại hay quên. Con người là thế, luôn luôn mâu thuẫn và khó hiểu. Trái tim lại càng khó hiểu hơn... Giá như nó nghe theo lý trí để biết rằng mình nên và không nên yêu ai thì tốt biết bao!

Em còn nhớ trước đây, khi bắt đầu quên anh, em rất tự tin mình sẽ không yêu anh vì chưa bao giờ em có suy nghĩ mình sẽ yêu một người như anh, một người có gia đình. Nhưng thời gian trôi qua, tình cảm tội lỗi ấy cứ lớn dần lớn dần trong em mà chính em cũng không ngờ tới và không thể dừng lại.Không phải lần đầu tiên rung động nhưng không biết tại sao trái tim em lại yêu nhiều đến thế?

Còn giờ đây, trải qua rất nhiều niềm vui, nước mắt và đau khổ, em thấy mình cô đơn và mệt mỏi trong tình yêu mà chỉ có mình em đơn độc. Phải chăng thời gian qua chỉ mình em yêu anh, còn anh...?

"Có biết bao con đường, mà sao ta vẫn đi con đường ấy, có biết bao nhiêu người, mà sao em vẫn yêu anh..." bỗng nhiên em nhớ những lần anh gọi điện cho em chỉ để cho em nghe một bài hát mà anh thích, lúc đó cảm giác thật hạnh phúc và ấm áp. Bỗng nhiên em nhớ những tin nhắn vui đùa giữa đêm khuya làm em thức giấc và có thể nằm nói chuyện mà quên cả cảm giác buồn ngủ... bỗng nhiên sao thấy nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào ấy giờ đã xa rồi và không thể quay lại được nữa... vì anh đâu còn hướng về phía em, vì anh đã quên...!

Em nhận ra rằng chúng ta chưa từng đi chơi riêng cùng nhau, một chuyến đi chơi theo đúng nghĩa của nó. Em cũng nhận ra rằng, anh chưa bao giờ làm điều gì mà thực sự vì em... và em nhận ra anh chưa từng yêu em, anh chỉ yêu bản thân mình, chỉ xem em như trò vui khi trống trải mà thôi. Em buồn lắm!

Sẽ thật đau khi buông tay một người mình muốn giữ... nhưng thật đắng khi níu giữ một người muốn buông tay... Đôi khi em lên Bạn trẻ cuộc sống để đọc tất cả những bài viết, những tâm sự để được thấu hiểu được chia sẻ, để thấy rằng có những nỗi buồn trong tình yêu đôi khi làm con người ta sụp đổ nhưng nó không thể làm người ta ngừng yêu. Và đôi khi càng xa cách thì tình yêu càng trở nên mãnh liệt hơn... chính vì điều đó mà em đọc rất nhiều, suy nghĩ cũng rất nhiều.

Em biết mình đã đến lúc dừng lại, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện nhưng... em phải làm sao đây? Không ít lần em cố làm như thế, không ít lần em muốn chia tay nhưng nỗi nhớ làm em không thể và em lại chạy đến bên anh. Em thật đáng trách, thật xấu xa phải không anh?

Sẽ chẳng ai thương xót và cảm thông với em. Bởi vì em yêu anh, em tự em chọn con đường này và giờ em lại đòi hỏi sự cảm thông có phải là quá đáng và trơ trẽn hay không? Em cũng thấy ghét chính mình, ghét trái tim yếu đuối và bi luỵ của mình...

Em chỉ muốn quên đi những nỗi buồn, quên đi những đau khổ và nước mắt... khi đó, em sẽ quên được anh phải không?

Hình như em đang đặt ra quá nhiều câu hỏi... Dù biết rằng, em đã có câu trả lời từ rất lâu nhưng chỉ vì em không muốn chấp nhận mà thôi.

0 nhận xét: