Chiếc Khăn Len Sau Mùa Đông



         Có những điều bất ngờ lại ngọt ngào, hạnh phúc. Có những hạnh phúc đôi khi đến nhẹ nhàng lại rất ấm áp bình yên, dù chỉ còn là kỷ niệm, nhưng vẫn cho phép người ta hy vọng về những điều kỳ diệu đang chờ đợi phía trước ...........
        Tôi thường khởi đầu ngày mới của mình với bản nhạc nhẹ nhàng vui tươi The lazy song của Bruno Mars và nở một nụ cười, hy vọng ngày mới bình an nhưng cũng đầy thú vị sẽ đến với mình. 
      Mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn khi tôi nhận làm bartender ở một quán cafe gần nhà. Công việc khá hấp dẫn lại nhẹ nhàng, thù lao cũng ổn, ngày nào cũng được gặp các bạn trẻ xinh tươi và được nghe nhạc miễn phí .Tôi biết Ken cũng từ đó. Ken là một khách quen của quán và cũng là bạn thân của ông chủ tôi. Quán nhỏ, nằm trong một con hẻm phố và ít xe cộ qua lại. Có lẽ vậy mà những ai đến với quán đều cảm nhận được không khí yên bình ở đây. Các bạn trẻ thường đến để góp vui, tổ chức sinh nhật, họp mặt bạn bè hoặc thậm chí là chia tay một ai đó, nhân viên quán hay chơi những bản nhạc bất hủ của Jonh Lennon. Có lần tôi thấy Ken độc tấu bản ballad mượt mà Sad angel từ chính cây guitar của anh .Tuy chỉ mới qua Việt Nam được hai tháng nhưng Ken đã để lại khá nhiều ấn tượng không chỉ tôi mà với tất cả mọi người. Ken thân thiện, dễ gần, tính cách lại vui vẻ, anh chỉ có một style duy nhất quần bò và áo sơ mi. Những ngày cuối thu, không khí se lạnh, Ken thường đến quán với chiếc khăn choàng cổ, nụ cười rạng rỡ. Có vẻ như mùa thu đang hiện lên từ trang phục của anh. Điều đó càng làm tôi phải chú ý tới, Ken là người ngoại quốc nhưng anh lại giản dị như người Việt Nam. Karmaine Jun Relucen là tên đầy đủ của Ken, thật khó nhớ và khó gọi. Ken là tên gọi thân mật khi lần đầu tiên tôi gặp anh. Đó là ghép từ chữ cái đầu và hai chữ cuối cùng trong tên. Khi nghe tôi gọi như vậy Ken tỏ ra hứng thú và còn bảo là rất thích cái tên này. Một DJ nổi tiếng mà đôi lúc Ken cũng giống như trẻ con, sự chân thành thật thà của anh đã khiến tôi không thể từ chối khi anh ngỏ lời muốn làm bạn.
       Dù gặp nhau gần như hằng ngày ở quán cafe nhưng tôi và Ken chưa có lần nào ngồi nói chuyện tử tế với nhau. Anh là người bận rộn và tôi cũng thế. Khi tôi đến quán tìm tòi những công thức pha chế mới thì đã thấy anh ngồi một mình trầm ngâm suy nghĩ. Khi tôi nói chuyện với khách hàng thì anh lại bù đầu với những bản nhạc, những playlist cho một buổi biểu diễn. Với tôi, giao tiếp với bạn bè qua Yahoo và Facebook là chủ yếu. Như thế cũng khá thú vị, chúng tôi có thể nói với nhau đủ thứ chuyện lớn bé, những câu chuyện vụn vặt không đầu không cuối được góp nhặt từ cuộc sống này. Và Ken là một người bạn chat tuyệt vời, anh vui tính, có cách nói chuyện hóm hỉnh, đặc biệt là sử dụng tiếng Việt rất nhuần nhuyễn. Dần dần tôi có thói quen online vào 11h tối sau khi trở về từ quán cafe, một icon cười rạng rỡ và nghe những câu chuyện kể mãi không hết của Ken, tôi cũng chẳng thể nhớ nổi đó là những chuyện gì.
       Mấy hôm nay tiết trời thật âm u, những tia sáng ấm áp ngọt lành mỗi sớm mai đã thôi không còn nhảy nhót bên hiên nhà nữa. Phố thu mình trong rét buốt. Và lá bắt đầu rơi. Nhẹ nhàng và bất chợt. Lá bàng, lá bằng lăng, lá xà cừ, lá phượng ........... sắc màu của lá, cứ tưởng như ai đó đang thắp lửa dưới nền trời. Những buổi chiều đi làm về, tôi và Ken lại có dịp lang thang qua những con phố nhỏ, dài hun hút, tiếng lạo xạo của lá khô vang lên trong chiều tĩnh mịch chợt làm lòng dịu lại bình yên đến lạ kỳ. Ken kể nhiều về cuộc sống của anh cho tôi nghe, phần lớn là những thói quen từ khi qua Việt Nam. Ken rất thích những con phố nhỏ của Hà Nội, đặc biệt là con phố nối liền từ nhà tôi đến quán cafe. Mọi thứ vẫn quen thuộc nhưng thói quen được lặp lại qua từng tháng từng mùa trong năm vẫn khiến mình thấy thú vị và ấm áp hơn. Buổi tối, tôi về nhà khá muộn. Nhìn đồng hồ đã hơn 10h. Công việc bận rộn của một ngày làm tôi không thể nhấc đôi chân đi đâu được .Tôi mở điện thoại, tin nhắn của Ken "em ổn chứ". Tôi cố gắng reply cho Ken "em không sao, ngày hôm nay em hơi mệt và đói nữa". Tôi mím môi rồi tự cười một mình, sao lại nói với Ken chuyện này chứ. Nhưng ngay lập tức Ken trả lời tôi bằng tiếng Việt. "Cả tối nay anh tự làm bánh khoai nướng theo hướng dẫn trong sách, vừa hoàn thành xong cách đây 30 phút. Anh nghĩ là nó khá ngon. Để anh mang đến cho em ngay bây giờ".Tôi nhìn đồng hồ "ngay bây giờ". Sao Ken lại tốt với tôi thế nhỉ. Làm sao mà từ chối việc để một anh chàng ngoại quốc đi trong tiết trời giá rét của Hà Nội lúc 11h đêm, để mang đồ ăn đến cho một người bạn bình thường. Chắc là Ken chỉ nói thế thôi .Tôi nhấp ngụm cacao nóng và bắt đầu công việc của mình. Nhưng chỉ được 5 phút, Ken đang đứng trước cửa nhà tôi, một tay lái xe tay kia giữ lấy hộp bánh. Anh đến nhanh hơn tôi tưởng, không hiểu tôi cười thật tươi để chào anh hay rớm nước mắt vì xúc động nữa. Anh bảo lạnh quá nhưng không muốn để tôi đói .Tôi ngước nhìn Ken, khuôn mặt đỏ ửng, mũi sụt sùi, cổ quấn cái khăn bông dày cộm và lắng nghe giọng Việt Nam ngọt ngào của anh. Ken lúng túng áp hai bàn tay vào nhau vì lạnh và tôi quên mất phải mời anh vào nhà uống một cái gì đấy nóng cho đỡ lạnh. Ken quay xe ra về khi đã dặn tôi đừng để bánh nguội, tôi vẫn đang mơ màng hạnh phúc và nói lí nhí cảm ơn anh.
        Chiều nay không có giờ làm .Tôi đến quán cafe quen thuộc trên đường về nhà để thư giãn. Đó là một quán cafe nhỏ, trên một căn gác trông ra Hồ Tây .Trời mùa đông, sương trắng giăng phủ khắp mặt hồ lạnh lẽo. Gió luồn qua khung cửa sổ làm bàn tay tôi tê tái. Bất giác tôi nghĩ đến Ken. Chẳng biết giờ này anh đang làm gì. Có lẽ Ken ở đâu đó chơi nhạc. Quàng khăn thật ấm, tôi định ra về. Nhưng vừa ngước mắt lên, là Ken. Môi tôi run run và sững sờ không nói nên lời .Thật sự tôi đã có ý định hẹn anh một ngày gần nhất để cảm ơn hộp bánh bữa tối hôm đó của anh. Lần không hẹn mà gặp này khiến tôi bất ngờ. Anh mỉm cười và rủ tôi đến một nơi .Tôi cũng nở một nụ cười với anh, hy vọng những lần gặp sau thật vui vẻ như thế này. Ken dẫn tôi đến làng SOS là trung tâm nuôi dưỡng trẻ em mồ côi khuyết tật. Các em nhỏ chào đón chúng tôi nhiệt tình thân thiết hết mức. Sự rụt rè lo âu thoáng chốc đã bay biến. Những nụ cười hồn nhiên, những ánh mắt thơ ngây, những câu hỏi ngộ nghĩnh dễ thương khiến tôi thấy ấm áp và hạnh phúc .Tôi chẳng nhớ mình đã làm gì trong buổi chiều thứ 7 đó nhưng Ken thì cứ như chú sóc nâu chạy lăng xăng hết chỗ này đến chỗ khác bày trò cực vui. Anh cười, vẫn nụ cười nhẹ nhàng như mỗi lần tôi gặp anh ở quán cafe. Rất gần gũi và ấm áp.
                 - em có vui không ! - Ken ngồi bệt xuống bên cạnh tôi.
                 - cảm ơn anh, em vui lắm.
Chỉ ngày hôm nay thôi, tôi mới thấy mình được sống thật với chính mình, với những xúc cảm trong trẻo hồn nhiên. Cuộc sống sẽ có ý nghĩa biết bao nếu tình yêu thương được chia sẻ. "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".Tôi nhớ mình đã từng đọc câu nói này trong cuốn sách "Understanding The Heart" . Nhìn bé Su cười, bé Cà rốt chạy nhảy tung tăng mà tôi cảm giác như chính mình đang sống lại tuổi thơ ngày xưa, dường như đó là điều đẹp nhất mà tôi được chứng kiến. Ước sao cho nụ cười sẽ nở trên môi của các em mỗi ngày. Để một ngày mới các em được yêu thương nhiều hơn và cười nhiều hơn.
      Công việc part-time của tôi vẫn ổn. Ken vẫn đến quán thường xuyên, tối nay anh ngỏ ý mời tôi về nhà. Phòng anh đơn giản, khá ngăn nắp, treo rất nhiều chuông gió, nó cho tôi cảm giác mát mẻ và thanh bình. Anh mời tôi một cốc cafe khi tôi đang ngắm nhìn khung cảnh thành phố về đêm. Ken làm tôi bất ngờ với câu chuyện anh đang kể. Anh nói mình vừa tìm được mẹ cách đây mấy tháng trước. Đó quả thật là niềm hạnh phúc .Tôi nhìn vào mắt Ken.
             - có bao giờ anh giận mẹ anh không vì bà đã bỏ đi quá lâu.
Ken cười, vẫn là nụ cười thân thiện ấy.
           - không biết em có nghe câu này chưa. "Thế gian này điều quý giá nhất không phải là thứ không có được, cũng không phải những gì đã mất đi mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ". Hãy yêu thương nhiều hơn vì cuộc sống ngắn hơn em tưởng đó.
 Những lời Ken nói thật sự làm tôi xúc động .Trái tim đôi khi cần một tình yêu thương kỳ diệu để nhận ra nhịp đập của mình. Ken với tay lấy cây guitar độc tấu bản Sad angel tặng tôi. Anh luôn làm tôi bất ngờ, không bằng việc này thì bằng việc khác. Nói lời cảm ơn với Ken thôi thật sự là không đủ. Ken ôm tôi vào lòng, tôi thấy mình lọt thỏm trong vòng tay anh, bình yên và vững chãi. Nhắm mắt để cho mọi thứ im lặng .Tôi mơ hồ nghe anh nói về một chuyến đi, một sự bắt buộc, một điều phải làm nào đó .......... nhưng tôi nghe không rõ lắm. Buổi tối thật ngọt ngào và ấm áp.
  Hai ngày sau kỳ thi tốt nghiệp, Ken nhắn tin bảo tôi đến làng SOS. Bé Su và bé My cứ đi theo sau tôi thật đáng yêu. Ngồi xuống gốc cây bé Su dúi vào tay tôi một cái hộp màu xanh.
         - chị Thuỳ Châu ơi, anh Ken nhờ em đưa cho chị cái này.
Tôi sững người, chắc hẳn anh đang muốn dành một điều gì đó cho tôi .Tôi mở hộp, một chiếc khăn len màu hồng và lá thư Ken viết bằng tiếng Việt ."Tặng em. Quà do chính tay anh đan đó. Không được đẹp lắm, hy vọng là em sẽ vui. Anh xin lỗi, rất xin lỗi nhưng anh không đủ can đảm để nói lời tạm biệt em. Đừng giận anh nha. Anh sẽ trở lại Việt Nam vào một ngày nào đó".Tôi ngỡ ngàng, dù có hơi buồn một chút nhưng tôi không giận Ken vì điều gì cả. Mong là ở một nơi xa xôi anh vẫn bình yên, hạnh phúc.
  Giá như lúc này có Ken ở đây chắc là anh sẽ cùng tôi lang thang đâu đó, để cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, để giấu tiếng cười vào âm thanh xào xạc của lá và để rót đầy những ngọt ngào của mùa đông đang qua.  Cuộc sống là một món quà kỳ diệu khi chúng ta biết trân trọng từng khoảnh khắc của nó ...........
                                   

0 nhận xét: