Dù anh có còn yêu thương em nữa hay không thì tình yêu trong em vẫn còn đó.
Anh yêu, giờ này chắc anh đã say giấc, cũng khuya rồi mà, vừa nói chuyện với anh đấy thôi mà sao em vẫn thấy thiếu thiếu điều gì đó, có lẽ nói chưa hết câu chuyện. Chuyện cũ, chuyện mới, chuyện xa, chuyện gần, nói biết bao giờ mới hết đây... Anh và em, mỗi người một phương trời, mỗi người một cuộc sống, thói quen, sở thích, xa cách cũng hơn 20 năm rồi, để hòa hợp, thích nghi có lẽ phải cần nhiều thời gian. Đời có lẽ là phải vậy nhưng anh thấy mình có thể vượt qua những lẽ đời đó không? Với em bây giờ đang buông theo cảm xúc, mở cửa trái tim cho yêu thương tràn về, có ích kỷ quá không khi bỏ qua tất cả, gia đình, con cái... để sống lại cho riêng mình? Lý trí đã phải khuất phục tình yêu để trở thành thứ yếu trong cuộc sống em, và rồi hạnh phúc, thứ xa xỉ bao năm rồi giờ có đến hay không em cũng không cần suy tính chỉ biết rằng mình đang rời xa những ngày ảm đạm, bước vào một khoảng trời mới...
Em yêu anh! Tình yêu mới tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu không mộng mị, bao năm qua tình yêu anh được em dỗ dành, giữ nằm yên trong góc trái tim, bây giờ được anh đánh thức, tình yêu trỗi dậy rủ rê thêm nỗi nhớ nhung vô bờ. Anh cứ nói lời cảm ơn về tình yêu của em dành cho anh, lời cảm ơn thừa lắm anh biết không? Dù anh có còn yêu thương em nữa hay không thì tình yêu trong em vẫn còn đó, mãi mãi là như thế mà. Ngày xưa, còn trẻ, khi giận hờn với những hiểu lầm em còn suy tính, tình yêu này trao cho anh có xứng đáng hay không? Còn bây giờ, thời gian cũng đã trả lời câu hỏi trẻ con, xứng đáng hay không thì em cũng đã yêu anh mất rồi và thời gian qua không ai có thể thay thế, con tim kỳ lạ, bao năm vẫn chung tình với người đã rời xa, xa tít tắp không một lời từ giã...
Anh cho rằng mình may mắn vì được em yêu thương, được đón nhận tình cảm đặc biệt, thứ tình cảm sống mãi với từng ấy năm xa cách? Vậy anh yêu em như thế nào? Giờ trong tim anh còn hình bóng em không? Anh đang làm điều gì vì em? Chắc chắn là có phải không anh? Một lời dặn dò "em phải ăn ngủ đủ đó nha" đã bao năm rồi em có được điều đó đâu, lời nói nhẹ nhàng đâu khó khăn gì nhưng không dễ nói nếu không chứa trong đó sự quan tâm người mình yêu thương. Em cứng rắn, em mạnh mẽ bề ngoài nhưng trái tim mềm yếu, chỉ cần một lời thôi, lời anh nói "có lẽ là anh sẽ chạy lại ôm em thật chặt và nói rằng anh rất nhớ em"... tất cả như tan chảy ra, băng đá trái tim tan chảy. Em cho phép mình thổn thức không biết vì điều gì, hạnh phúc hay tủi hờn, chỉ biết em giờ không còn là em những ngày qua nữa, đơn giản vậy.
Gần 30 năm rồi mình yêu nhau, một nửa cuộc đời với bao sóng gió cuộc đời, rồi cũng qua, em sẵn lòng đón nhận quà tặng muộn màng của cuộc sống, không phiền hà. Em yêu quý tất cả những gì xung quanh mình, xung quanh anh để thấy cuộc sống đáng yêu biết chừng nào. Em thích được anh yêu chiều, chăm sóc như một đứa trẻ, và em cũng sẽ là người yêu, người vợ hiền ngoan bên anh. Tuổi tác bây giờ không còn nghĩa lý gì nữa, giờ em cũng đã hiểu tại sao độ tuổi của ông bà mình vẫn còn tình yêu thương, lo lắng cho nhau, vẫn còn muốn đi bên nhau đến cuối cuộc đời, đâu chỉ là tình nghĩa mà ẩn sâu trong đó là tình yêu bất diệt, phải không anh? Người ta thường hay nói "gừng càng già càng cay" em cảm nhận được tại sao vì chính bản thân có nhiều trải nghiệm. Làm sao không thể cay nồng khi hiểu được giá trị của tình yêu, vì đã phải đánh đổi bằng thời gian và tuổi trẻ để có được. Em là vậy, thời gian chỉ làm nồng thêm tình yêu anh. Duyên số có kết đôi mình hay không, đợi thêm câu trả lời vào tương lai, chỉ biết rằng với em, một giây, một phút, một ngày hay quãng đời còn lại được sống bên anh cũng làm em mãn nguyện lắm rồi.
Đêm nay, em sống với nhạc, với nỗi nhớ anh nhưng không buồn chỉ thấy hạnh phúc vây quanh. Cảm ơn đời, cảm ơn anh đã về bên em...
Yêu anh nhiều lắm, Sơn của em!
0 nhận xét: